Ông Trần Văn Sỹ, người lên tiếng tố cáo ông Hà Sỹ Liêm đánh cắp bài thơ "Đừng tưởng" nổi tiếng trên mạng xã hội đã lần đầu công bố toàn bộ bài thơ "Đừng tưởng" do mình sáng tác năm 2008.
Sau nhiều lần lên tiếng "tố" ông Hà Sỹ Liêm (trú TP.HCM - người nhận là tác giả bài thơ Đừng tưởng nổi tiếng trên mạng xã hội) ăn cắp thơ người khác nhận là của mình, mới đây ông Trần Văn Sỹ (trú tại Hà Nội) đã gửi đến Báo điện tử VTC News toàn bộ bài thơ "Đừng tưởng" do ông viết ra năm 2008.
Ông Trần Văn Sỹ lần đầu tiên công bố bài thơ "Đừng tưởng"
Theo ông Sỹ, bài thơ Đừng tưởng mà ông Liêm đứng tên tác giả là sản phẩm được cóp nhặt từ nhiều bài thơ của nhiều tác giả, sau đó lan truyền trên mạng và trở nên nổi tiếng.
VTC News xin trích dẫn nguyên văn chia sẻ của ông Trần Văn Sỹ về vấn đề này:
Năm 2008, tôi được một người bạn là anh Đặng Hoa Nam (nay đang là Cục trưởng Cục bảo vệ trẻ em - Bộ LĐ-TB&XH) gửi cho email cho tôi bài "Suy Ngẫm" của tác giả Khánh Nguyên đăng trên báo Văn nghệ số tháng 3 năm 2008 (toàn văn bài này bị ông Hà Sỹ Liêm lấy cắp cho in vào phần 16 câu đầu bài thơ mà ông ta nói minh sáng tác và đem đăng ký bản quyền năm 2015).
Tôi bắt chước bài "Suy Ngẫm" mà ngẫu hứng viết một bài thơ khác, lấy chữ “ngẫm suy” đặt lên câu đầu để nhớ tác giả Khánh Nguyên là người đã cho mình cảm hứng sáng tác, và gọi là bài Đừng tưởng.
Đừng tưởng
Ngẫm suy hay dở việc đời
Khổ đau thường chỉ do người lầm thôi.
Lúc vui ngẫu hứng mấy lời
Gọi là Đừng tưởng để người tỉnh mê.
Cuộc đời đi lại là về
Mất mà lại được, bỏ đi lại còn.
Khổ đau thường chỉ do người lầm thôi.
Lúc vui ngẫu hứng mấy lời
Gọi là Đừng tưởng để người tỉnh mê.
Cuộc đời đi lại là về
Mất mà lại được, bỏ đi lại còn.
Đừng tưởng cứ lớn khôn
Cứ bé là dại, cứ hôn là chồng.
Đừng tưởng chẳng có thì không
Chẳng trai thì gái chẳng ông thì bà.
Đừng tưởng chẳng gần thì xa
Chẳng ta thì địch chẳng ma thì người.
Đừng tưởng chẳng khóc thì cười
Chẳng lên thì xuống chẳng ngồi thì đi.
Đừng tưởng gần nhất là nhì
Gần quan là tướng, gần suy là hèn.
Đừng tưởng cứ sáng là đèn
Cứ đỏ là chín, cứ đen là thường.
Đừng tưởng cứ đẹp là thương
Cứ xấu là ghét, cứ vương là tình.
Đừng tưởng cứ ghế là vinh
Cứ tiền là mạnh, cứ dinh là bền.
Đừng tưởng cứ cố là lên
Cứ lì là chắc, cứ bên là gần
Đừng tưởng cứ đều là cân
Cứ đông là đủ, cứ ân là nhờ.
Đừng tưởng cứ vần là thơ
Cứ âm là nhạc, cứ tờ là tranh.
Đừng tưởng cứ vội thì nhanh
Cứ tranh thì được, cứ giành thì hơn.
Đừng tưởng giàu hết cô đơn
Cao sang hết ốm, tham gian hết nghèo.
Cứ bé là dại, cứ hôn là chồng.
Đừng tưởng chẳng có thì không
Chẳng trai thì gái chẳng ông thì bà.
Đừng tưởng chẳng gần thì xa
Chẳng ta thì địch chẳng ma thì người.
Đừng tưởng chẳng khóc thì cười
Chẳng lên thì xuống chẳng ngồi thì đi.
Đừng tưởng gần nhất là nhì
Gần quan là tướng, gần suy là hèn.
Đừng tưởng cứ sáng là đèn
Cứ đỏ là chín, cứ đen là thường.
Đừng tưởng cứ đẹp là thương
Cứ xấu là ghét, cứ vương là tình.
Đừng tưởng cứ ghế là vinh
Cứ tiền là mạnh, cứ dinh là bền.
Đừng tưởng cứ cố là lên
Cứ lì là chắc, cứ bên là gần
Đừng tưởng cứ đều là cân
Cứ đông là đủ, cứ ân là nhờ.
Đừng tưởng cứ vần là thơ
Cứ âm là nhạc, cứ tờ là tranh.
Đừng tưởng cứ vội thì nhanh
Cứ tranh thì được, cứ giành thì hơn.
Đừng tưởng giàu hết cô đơn
Cao sang hết ốm, tham gian hết nghèo.
Đừng tưởng cứ chức là leo
Cứ quyền là chạy, cứ theo là cùng.
Đừng tưởng cứ gật là thông
Cứ lắc là chống, cứ ngông là càn.
Đừng tưởng cứ nịnh là thân
Cứ mắng là bỏ, cứ gần là chơi.
Đừng tưởng cứ quá năm mươi
Thì tai cũng hiểu mệnh trời như ai.
Đửng tưởng giỏi lừa là tài
Giỏi giấu là kín, giỏi bài là an.
Đừng tưởng cứ bầu là tròn
Cứ thước là thẳng, cứ đòn là xoay.
Đừng tưởng chẳng mặn thì chay
Chẳng ngọt thì đắng, chẳng thay thì mòn.
Đừng tưởng cứ trước thì hơn
Cứ sau thì thiệt, cứ ngon thì lành.
Đừng tưởng cứ tiếng là danh
Cứ thăng là tiến, cứ phanh là dừng.
Đừng tưởng nhiều cây là rừng
Nhiều đá là núi, nhiều tầng là cao.
Đừng tưởng cứ thưởng là trao
Cứ khen là tốt, cứ khao là mừng.
Đừng tưởng cứ ngà là sừng
Cứ quà là quý, cứ ngừng là thôi.
Đừng tưởng cứ hai là đôi
Cứ mười là chục, cứ dôi là nhiều.
Đừng tưởng cứ dũng là liều
Cứ khiêm là nhát, cứ phiêu là gàn.
Chuyện đừng tưởng chốn nhân gian
Mỏi tay viết chẳng hết. Làm bài thơ.
Những mong ngộ lấy chữ ngờ
Giúp người tỉnh giấc ngủ mơ ban ngày.
Cứ quyền là chạy, cứ theo là cùng.
Đừng tưởng cứ gật là thông
Cứ lắc là chống, cứ ngông là càn.
Đừng tưởng cứ nịnh là thân
Cứ mắng là bỏ, cứ gần là chơi.
Đừng tưởng cứ quá năm mươi
Thì tai cũng hiểu mệnh trời như ai.
Đửng tưởng giỏi lừa là tài
Giỏi giấu là kín, giỏi bài là an.
Đừng tưởng cứ bầu là tròn
Cứ thước là thẳng, cứ đòn là xoay.
Đừng tưởng chẳng mặn thì chay
Chẳng ngọt thì đắng, chẳng thay thì mòn.
Đừng tưởng cứ trước thì hơn
Cứ sau thì thiệt, cứ ngon thì lành.
Đừng tưởng cứ tiếng là danh
Cứ thăng là tiến, cứ phanh là dừng.
Đừng tưởng nhiều cây là rừng
Nhiều đá là núi, nhiều tầng là cao.
Đừng tưởng cứ thưởng là trao
Cứ khen là tốt, cứ khao là mừng.
Đừng tưởng cứ ngà là sừng
Cứ quà là quý, cứ ngừng là thôi.
Đừng tưởng cứ hai là đôi
Cứ mười là chục, cứ dôi là nhiều.
Đừng tưởng cứ dũng là liều
Cứ khiêm là nhát, cứ phiêu là gàn.
Chuyện đừng tưởng chốn nhân gian
Mỏi tay viết chẳng hết. Làm bài thơ.
Những mong ngộ lấy chữ ngờ
Giúp người tỉnh giấc ngủ mơ ban ngày.
Trần Văn Sỹ - Khởi tạo ngày 3/12/2008.
Phần in nghiêng trong bài thơ là phần tôi đã từng đọc chơi với bạn bè năm 2008, còn lưu lại email trao đổi vào thời gian này với anh Đặng Hoa Nam. Thư từ trao đổi với anh Nam về việc này còn trên mạng internet, không ai có thể ngụy tạo được thời gian.
Phần còn lại trước và sau đoạn in nghiêng nói trên thì bây giờ tôi mới (buộc phải) công bố lần đầu, nên chưa ai có thể thấy nó ở đâu được.
Tôi định sẽ không xưng tên là tác giả bài này, cứ để lưu truyền trong dân gian cho vui, nhưng vì có kẻ nhận xằng nên tôi đành xuất hiện mà thôi, để còn bảo vệ cho Khánh Nguyên - thầy tôi nữa.
16 câu thơ đầu của bài thơ Đừng tưởng mà ông Hà Sỹ Liêm đăng ký tác quyền giống hệt bài thơ Suy ngẫm của tác giả Khánh Nguyên đăng trên báo Văn Nghệ.
Tôi không bao giờ đăng ký bản quyền bài này làm gì, vì nhiều tác giả khác có những bài hay gấp vạn cũng đã đăng ký bản quyền gì đâu; bản thân tôi cũng còn có những sáng tác khác từ lâu chưa công bố mà hàm lượng trí tuệ và công sức tôi đã bỏ ra thì gấp trăm bài này.
Có thể tôi sẽ công bố trong thời gian tới đây, vì e để lâu lan truyền ra ngoài, tạo điều kiện sinh ra kẻ háo danh, thì tôi cũng là người có lỗi với xã hội.
Trên mạng Internet lan truyền bài "Đừng tưởng" thì thực ra đó không phải là một bài thơ do ai sáng tác cả. Đó là người ta đưa tất cả những câu có chữ Đừng tưởng của nhiều người viết nên mà thành. Tuy hay nhưng rất lộn xộn, và có nhiều trùng lặp.
Tôi cho rằng, đến nay mới có một bài thơ "Đừng tưởng" của tôi là một bài thơ đầy đủ với tên là Đừng tưởng, có đầu đuôi, tác giả rõ ràng, khởi tạo năm 2008, do một mình tôi viết, gồm 64 câu (tôi thích số 64, ứng với 64 quẻ dịch, nên tôi dừng không viết thêm ở đó, chứ muốn viết thêm thì cũng không khó gì cả) như trên.
Bài thơ "Đừng tưởng" ông Hà Sỹ Liêm công bố trên báo Gia định và Xã hội cuối tháng 3/2016, vừa qua là lấy cắp những câu thơ có chữ Đừng tưởng của nhiểu người khác nhau đã lan truyền trên mạng.
Phần đầu là bài "Suy Ngẫm" của Khánh Nguyên, phần tiếp có 20 câu trong bài "Đừng tưởng" của tôi, phần ít còn lại là những câu khác; trong đó có những câu không vần nhau theo đúng thể lục bát, có cả câu trùng lặp với câu ở phần trước, (Ví dụ: Đừng tưởng nốc rượu là say - Đừng tưởng cứ rượu là say), rất vô nghĩa và lộn xộn, thể hiện rõ sự chắp vá, không phải là phong cách thơ của một người làm ra.
Bản thân ông Liêm cũng nói trên báo rằng, bài thơ ông ấy viết năm 1992 có tên là “Vọng tưởng”, “đã bị thất lạc bản thảo”, nay “thấy lan truyền trên mạng nên nhận ra đó là thơ của mình” rồi “nghe bạn bè khuyên nên lấy đem đi đăng ký năm 2015, lấy tên là bài "Đừng tưởng'.
Tự lời nói của ông ấy đã nói lên hành động đạo thơ của ông ấy rồi. Tôi đã gửi email cho ông ấy 3 lần, đề tên tôi rõ ràng, để ông ấy có lời cải chính, xin lỗi rồi cho qua chuyện này đi. Thế mà ông ấy không trả lời, lại còn lên báo nói “tôi không biết ông Sỹ là ai nên không trả lời”. Thật là thiếu tôn trọng người khác.
Tôi nghĩ đến đây thì bạn đọc có thể tự phán xét ông Hà Sỹ Liêm có phải là tác giả bài thơ Đừng tưởng hay là kẻ đánh cắp thơ.
Tôi sẽ không kiện ông Liêm làm gì. Chỉ cần bạn đọc hiểu là đủ, dù sao thì phần “tài sản” bị ăn cắp của tôi cũng rất nhỏ so với phần còn lại.
Theo VTC
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét