Thứ Hai, 11 tháng 4, 2016

Ngôn Tình 199 chữ (# 1)

Thời sinh viên, anh chị yêu nhau thắm thiết, tưởng không thể chia lìa.
Ra trường, cả hai thất nghiệp, đói. Anh hì hục viết bài gửi báo, hầu hết không đăng, có đăng nhuận bút chỉ đủ nước chè kẹo lạc.
Bạn bè rủ đi buôn, anh nói không làm được. Chị giận, trách anh bảo thủ, không thức thời.
Đỉnh điểm, chị cương quyết: Em không thể trao tương lai cho một người ảo tưởng và thiếu trách nhiệm như anh.
Chị ra đi.
 Anh buồn, lao vào viết lách.



Mười năm sau, anh là cây viết có tiếng, hạ bút có tiền, cuộc sống sung túc.
Hôm đi công tác ngoại thành, quá bữa, tạt vào quán bình dân ven đường ăn tạm.
Chủ quán bê bát phở ra, anh ngước nhìn lên, giật mình.
Vẫn ánh mắt khóe môi đấy, nhưng ở trên một thân hình đẫy đà và khuôn mặt phúng phính mùi hành mỡ.
Chị nhận ra anh, lặng người.
Gã đàn ông béo lùn, hàm răng ố vàng thuốc lào vọng ra từ bếp: Sao mày đứng đực ra đó hử, có nhanh cái chân lên không? Vợ với chả con!

© 2016 Baron Trịnh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét