Thứ Bảy, 28 tháng 11, 2015

MÙA THU KHÔNG TRỞ LẠI


                      
                 


                                                       
        Phạm Trọng Cầu (1935-1998). Ông còn có bút danh Phạm Trọng.
         
Phạm Trọng Cầu sinh ngày 25 tháng 12 năm 1935 tại Nam Vang, Cam Bốt. Nguyên quán của ông ở Hà Nội (có tài liệu ghi là Nghệ An). Ông là con của trắc địa sư Phạm Văn Lạng và bà Đào Thị Ngọc Thư, vốn người ở Hà Nội sau đổi sang làm việc ở Cam Bốt.
Năm 1943, gia đình Phạm Trọng Cầu trở về Sài Gòn. Mẹ ông mở nhà hàng ca nhạc mang tên Aristo. Tại đây, Phạm Trọng Cầu được tiếp xúc với những ban nhạc người Phi Luật Tân và một số ca sĩ, nhạc sĩ danh tiếng Việt Nam. Ông cũng được học măng cầm (mandoline) trong một thời gian khi gia đình ông tản cư về Biên Hòa.
Sau khi Nhật đầu hàng quân Đồng Minh, gia đình ông trở lại Sài Gòn, rồi lại xuống Bến Lức, về miền Tây Nam bộ, đến tận Vũng Liêm ...
Năm 1953, Phạm Trọng Cầu vào học tại trường Quốc Gia Âm Nhạc và Kịch Nghệ Sài Gòn. Ông sáng tác bài Trường Làng Tôi năm này. Sau khi tốt nghiệp, năm 1962 ông sang Pháp thi vào Nhạc Viện Paris (Conservatoire Supérieur de Musique de Paris). Và tại Paris, Pham Trọng Cầu đã viết bản Mùa Thu Không Trở Lại nổi tiếng và Đêm Lạnh.
Năm 1969, ông về nước giảng dạy tại trường Quốc Gia Âm Nhạc và Kịch Nghệ Sài Gòn, tham gia các đoàn văn nghệ như Nguồn Sống, sinh viên Phật tử Vạn Hạnh... Về sau này, Ông chú tâm vào việc sáng tác nhạc cho thiếu nhi.
Ông mất năm 1998 tại Sài Gòn.
(Nguồn: trích từ Wikipedia)
Phan Anh Dũng
           
                          
                                      
                        
                        
                       
                             
Nhạc sĩ Phạm Trọng Cầu tâm sự: "Thời ấy mình có yêu một cô bạn gái có mái tóc đen dài, đôi mắt buồn vời vợi. Tình yêu vào độ trăng rằm thì cô nàng về nước để từ đó không bao giờ trở lại Paris nữa. Hôm tiễn đưa nàng đi rồi, mình trở về, bước từng bước như người say rượu, ngang vườn Luxembourg. Khi thấy những chiếc lá vàng rơi, miệng lẩm bẩm... Từ đó một nét nhạc trỗi lên theo lời:
"Em ra đi mùa thu
Mùa thu không trở lại...
Đếm lá úa mùa thu
Đo sầu ngập tim tôi..."

                                  
                
                           

                                         
                        
                 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét