Thứ Sáu, 18 tháng 3, 2016

Tóc Mai Sợi Vắn Sợi Dài

Ai mà không biết đến câu ca dao nhẹ nhàng và buồn man mác của một người khi nghĩ đến sự nuối tiếc cho một tình duyên lận đận:

Tóc mai sợi vắn sợi dài
Lấy nhau chẳng đặng thương hoài nghìn năm.




Tôi cũng thế, tôi cũng nuối tiếc cho một mối tình dang dở, một mối tình mà không biết đến bao giờ tôi có thể quên được. Ước mơ bé nhỏ của tôi là được đi trọn cuộc đời bên em, chia sẻ những buồn vui, thành công và thất bại. Vậy mà… Đến giờ tôi vẫn không hiểu nổi là mình đã phải từ giã một tình yêu đẹp như thế vì lý do gì! Hàng ngày vẫn đi làm, vẫn cười nói vô tư, mà lòng đau quặn thắt. Tôi như “Lan Huệ sầu ai” trong nhạc Phạm Duy:

Lan Huệ sầu ai Lan Huệ héo
Lan Huệ sầu đời trong héo ngoài tươi.


Ừ thì Lan huệ sầu đời nên trong héo ngoài tươi! Lan huệ là loài vật vô tri vô giác mà sao giống với lòng người như thế? Có ai thấy được sự héo sầu bên trong, chỉ thấy nét tươi vui gắng gượng bên ngoài của Lan, của Huệ. Và có ai thấy được điều đó khi có một người vẫn yêu một người, nhưng phải giấu nước mắt vào trong lòng khi biết rằng hai đứa phải chia xa…

Chuyện tình tôi đẹp lắm! Đẹp như một bài thơ, đẹp như một giấc mơ mà loài người mơ thấy. Hai đứa đến với nhau cùng bao mộng đẹp cho mai sau. Chúng tôi chỉ thầm mong được chung bước trên suốt quãng đường còn lại, bên nhau cùng chia ngọt sẻ bùi. Tôi sẽ là người chồng, người cha ngày ngày đi làm kiếm sống cho gia đình. Em sẽ là người vợ hiền chung thủy, người mẹ hiền của những đứa con kháu khỉnh, đẹp xinh. Tôi nguyện hiến dâng hết cả cuộc đời mình để đem lại hạnh phúc cho em, cho người mà tôi yêu tha thiết.


Tóc Mai Sợi Vắn Sợi Dài - Pham Duy - Vũ Khanh & Ý Lan


Thuở ấy em vừa thôi kẹp tóc
Thuở ấy anh vừa thôi học xong
Yêu anh, yêu anh em làm thơ
Yêu em, yêu em anh soạn nhạc
Thuở ấy thơ còn non mùi sữa
Thuở ấy tiếng đàn nghe vụng quá
Cho nên không khoe nhau bài thơ
Cho nên không khoe nhau bài nhạc
Ở nhà mẹ dạy câu ca
Mang ra cho nhau nghe nhé
Ở nhà mẹ dạy câu ru
Mang ra cho nhau ghi nhớ.


Những đêm sáng trăng, tôi cùng em ngồi bên nhau lặng im nhìn lên vầng trăng như muốn nhờ trăng minh chứng cho tình yêu của hai đứa. Tôi rụt rè nắm lấy bàn tay nhỏ xinh, còn em ngượng ngùng nửa muốn rút tay lại, nửa lại như muốn tận hưởng trọn vẹn cảm giác lần đầu tiên được một người con trai nắm tay mình. Tình yêu trẻ con của 2 con người đã qua tuổi 20 thật nhẹ nhàng, nên thơ và thơ mộng biết bao. Tôi chỉ muốn cho thời gian khi ấy ngừng hẳn lại, để đôi tình nhân “trẻ con” sống mãi những giây phút yêu đương.

Từ đó ta thành đôi tình nhân
Từ đó ta cùng vui tình xuân
Yêu nhau, yêu nhau theo thời gian


Tình yêu của chúng tôi càng nồng nàn và đậm đà hơn khi hai đứa cùng trải qua suốt một ngày bên nhau với sóng biển Vũng Tàu. Dưới tượng đức Chúa Kitô, em trao tôi nụ hôn nồng say cùng với lời thề hẹn tương lai, với hai trái tim nồng nàn và mãnh liệt. Lần đầu tiên trong đời mình, tôi thề với biển xanh, cát vàng và Chúa Kitô, rằng tôi sẽ bảo vệ em suốt cả đời mình, cho dù phải cho đi sức trẻ của mình. Lúc ấy, tình yêu là vô tận…

Nhưng rồi trời ơi, em lại xa tôi mà chính tôi cũng không hiểu nổi vì sao! Em ra đi làm tôi chơi vơi, hụt hẫng. Khi em nói chia tay, đầu óc tôi quay cuồng và không thể đứng vững nữa. Tôi không muốn mất đi tình yêu mà tôi đã cố công vun đắp. Tôi không muốn bỏ dở dang những mộng đẹp mà tôi đã dệt cùng em. Tôi muốn gào thét, muốn đập phá, muốn hủy hoại mình để chỉ đem em trở lại bên tôi. Tôi mệt rã rời với bao đêm say sưa với những người bạn thân. Tôi ca hát, tôi đùa vui, tôi nhảy nhót, kể chuyện cười và cười ha hả với những câu chuyện nhạt nhẽo của chính mình và của đám bạn. Bọn bạn biết đâu lòng dạ tôi sầu héo, cười vui đó mà nước mắt cứ nuốt ngược vào trong. Bao nhiêu lần tôi gọi điện thoại cho em chỉ muốn em quay về bên tôi, cùng tiếp tục dựng xây bao dự định cho tương lai. Tôi không muốn mất em, mất người con gái tôi đã trao trọn con tim. Vậy mà… em vẫn gạt con tim tôi sang một bên và cho trôi theo cơn sóng biển.





Từ đó anh thành anh nghệ sĩ
Em thôi, em thôi không làm thơ
Em yên, em yên vui chuyện nhà
Còn đời người bạn năm nao
Trôi theo, trôi theo cơm áo
Cười đùa đàn địch xôn xao
Nhưng không quên câu hoa héo.


Vẫn bên những con sóng rì rào, nhè nhẹ vỗ bờ, em nói chia tay với tôi! Chúng tôi thề ước bao nhiêu bên sóng biển, thì nay cũng chính biển sóng cuốn phăng đi bao thề ước ấy. Tôi đã gần như ngã quỵ. Cuộc sống đang bình yên, phẳng lặng bỗng trở nên cuồng nộ, gầm thét như bão tố cuồng phong. Ngày ngày đi làm, những buổi tối tán gẫu bên ly café, tôi vẫn cười nói để giấu đi sự gầm thét từ trong sâu thẩm tâm hồn. Tôi muốn bỏ đi tất cả, vì tất cả giờ chỉ là thừa mứa khi tôi không còn em nữa. Diệu Nguyên ơi, em có hiểu tình anh?

Lan Huệ sầu ai Lan Huệ héo
Lan Huệ sầu đời trong héo ngoài tươi.


Rồi một đêm, ngồi ngất ngưỡng với chai bia trong tay ở quán Café 40, tôi nghe được bài hát Tóc mai sợi vắn sợi dài… của Nhạc sĩ Phạm Duy, bỗng tôi thấy yêu từng lời nhạc biết bao. Từng câu, từng chữ như nói hộ lòng tôi biết bao điều. Nốc cạn chai bia để đè nén bao cảm xúc trào dâng, để nuốt ngược nước mắt vào lòng.

Lan Huệ sầu ai, Lan Huệ có sầu dùm tôi? Lan Huệ sầu héo cũng như lòng tôi héo sầu. Tôi lao đầu tìm lại sự bình yên mà tôi đã bỏ quên, lôi kéo hình bóng em ra khỏi cuộc đời tôi. Vậy mà có được đâu Diệu Nguyên ơi!

Đời sống trôi hoài không nghỉ ngơi
Đời sống kéo dài cõi trần ai
Con tim, con tim gieo ngàn nơi
Anh yêu, anh yêu cũng nhiều rồi
Lòng vẫn thương người em tuổi thơ
Lòng vẫn nhớ tình duyên ngày xưa
Bao nhiêu, bao nhiêu thiên Trường Ca
Không qua, không qua câu Mẹ hò
Ngày nào Mẹ dạy câu ca
Đôi ta ru nhau trong gió
Ngày rày đọc lại câu thơ
Mưa rơi, mưa rơi trên má.


Trời Sài Gòn đang vào mùa mưa. Tôi chạy xe loanh quanh với niềm thương nhớ không nguôi. Em có bao giờ trở lại? Dưới cơn mưa lất phất buồn thiu của một đêm Sài Gòn, có một gã si tình đang cố tìm lại chút cảm giác bình yên với sự xáo động của tâm hồn. Tìm vậy thôi, chứ biết bao giờ thấy lại? Vì trong tim hắn giờ đây chỉ còn hình ảnh của Diệu Nguyên, người con gái hắn yêu thương và bị chối bỏ. Hắn quyết định thức suốt đêm để nghe thật nhiều bài hát ấy, chịu đựng và viết hết cả lòng mình với một cái tên trong tâm tưởng: Song Nguyễn Diệu Nguyên!

Tóc mai sợi vắn sợi dài
Lấy nhau chẳng đặng thương hoài nghìn năm.




Sài gòn, 2005
Forrestguy

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét